Chúng mình quen nhau từ hồi cấp ba. Lúc đó chỉ là những người bạn cùng lớp, thi thoảng nói chuyện, trêu nhau vài câu, chẳng ai nghĩ sau này lại gắn bó lâu đến vậy.
Sau khi tốt nghiệp, mỗi đứa theo đuổi một hướng riêng. Nhưng dù không còn gặp nhau mỗi ngày, chúng mình vẫn giữ liên lạc. Lúc đầu chỉ là những tin nhắn hỏi thăm, rồi dần dần nói chuyện nhiều hơn, thân nhau hơn lúc nào chẳng hay.
Chúng mình trở thành bạn thân, chia sẻ với nhau từ chuyện nhỏ nhặt đến những chuyện không dễ nói với ai khác. Cứ thế, từ thân thiết thành quan trọng. Và rồi, một ngày nào đó – không rõ là từ lúc nào – cả hai cùng nhận ra rằng, tình cảm đã không còn giống như trước nữa.
Chúng mình yêu nhau không ồn ào, không hoa mỹ. Tình yêu đến sau nhiều năm làm bạn, nên nhẹ nhàng và rất thật. Không cần cố gắng để hiểu nhau, vì đã hiểu từ lâu rồi. Bây giờ, sau từng ấy năm – từ bạn học, thành bạn thân, rồi thành người yêu – chúng mình sắp trở thành vợ chồng.
Nhìn lại chặng đường đã đi qua, mới thấy: hóa ra tình yêu không phải lúc nào cũng cần bắt đầu bằng những điều lớn lao. Đôi khi, chỉ cần ở bên nhau đủ lâu, chân thành và kiên nhẫn, là đã có thể đi đến cuối cùng.